[ Phần 1: Tờ giấy ấy mày còn không? ]

Cũng lâu rồi tớ không viết văn, làm bài xã luận quan điểm cá nhân, nay phải thử phát cho nó rát với vấn đề siêu hot này. Rất mong chờ gạch đá phản biện, để target cuối cùng là xây dựng một cái gì đó hoành tráng hơn... hoặc là tranh luận không hồi kết :))

 

Từ cái thời 198x hơn 30 năm về trước, tớ còn nhớ như in từ các cụ lụ khụ cho đến các ông bố bà mẹ trong xóm mỗi khi gặp nhau là bình luận về giấy khen mà nhà trường phát về cho học sinh nhà mình. Thậm chí là ngay mấy đứa con nít lít nhít như chính tớ còn hỏi thằng cu 4 tuổi hàng xóm: hôm nay tao có phiếu bé ngoan, mày có chưa? Hồi ấy cả nước mới thoát bao cấp thôi, nên xã hội vẫn quá nghèo đói lạc hậu, chả có gì ngoài sự động viên và niềm tin. Trong đó, những cái phiếu bé ngoan hay giấy khen có giá trị khổng lồ cả về tinh thần và động lực :O

 

Sau cái Hồi Ấy 10-15 năm, cả dân tộc sôi sục với thời mở cửa, kỳ đổi mới. Chúng ta tự hào vì truyền thống đánh giặc giỏi, giữ nước tốt, cho nên cháu chắt của những người con ưu tú ấy nghiễm nhiên phải xuất sắc rồi! Giấy khen vẫn rất giá trị, nhưng giá trị của nó có vẻ "đỡ nhiều rồi" :V. Ánh mắt những đứa trẻ cầm tờ giấy màu cờ đỏ và viền cam cùng những dòng chứ đen ghi tên mình với cụm từ "Tiên tiến". "Giỏi", "Xuất sắc" vẫn rất háo hức, phụ huynh vẫn rất tự hào.

 

- Thế giờ thì phải thế nào mới tốt đây?

- Mày đỗ trường nào rồi?

- Thi được bao nhiêu điểm?

 

À há, phải rồi! Vào được đại học, cầm tờ A4 chứng nhận mới là tự hào của thời điểm này, chứ tờ màu cam có cờ đỏ kia xưa rồi ông giáo ạ!

 

- Ấy thế là người người thi đại học, nhà nhà vào đại học.

- Cao đẳng, Trung cấp, Tại chức á? Vứt, vứt hết.

- Bọn đấy dốt như con bò (nhiều người hồi đó said)

Vào được đại học như một cái ma lực ghê gớm kinh khủng khiếp, hấp dẫn thu hút không chỉ gần như toàn bộ thanh niên đến tuổi 18 đất nước hình chữ S, mà nó thành từ khóa, thành keyword ở cái thời điểm 200x này. Mà không chỉ nước ta đâu, mấy anh hàng xóm rồi hàng xóm của hàng xóm trong hội những anh hào gần biển Đông cũng rứa. Cả xã hội bắt nhịp guồng quay điên loạn với một loạt các LÒ xuất hiện. Không phải lò mổ trâu mổ lợn gì đâu nhé :))

- Lò luyện chỗ thầy A ở Tỉnh X hay cực mày ạ!

- Mày đã học thầy B ở Lò Y chưa? Đã lắm!

- Lò Z này thoải mái, chỉ có 100 người học cùng lúc thôi mày nhé!

Kinh tế thị trường mà, thông cảm đi. Nhu cầu cao thì cần có các nhà cung cấp mạnh thôi :V Lại sau cái hồi ấy 10-15 năm, lần 2. Cái lứa xong ĐH lần 1 ấy nhìn lại tự hào vãi chưởng những tấm giấy khen ấy ra: Tao bằng giỏi của ĐH X nhé. Tao tốt nghiệp thủ khoa ở ĐH Y nhé. Tao chuẩn bị vào cao học ở ĐH Z nhé! Tốt rồi, ta thấy giấy khen có tác dụng chưa? Nhất là giấy khen của ĐH!

Hôm nay, nhấm nháp ly cafe buổi sáng với thằng bạn, lướt con smartphone đọc báo, tớ mới giật mình vì những con số. Chúng ta mới đạt 97 triệu dân, đông thứ 14/204 thế giới, số người đi làm là 54 triệu người, ổn quá ấy chứ nhỉ?

- 70% ở nông thôn, làm nghề nông ! Chả sao, nông nghiệp mới có cái mà ăn chứ!

- 80% trong số 70% nêu trên không có chuyên môn! Ừ thì thế mới có sếp và nhân viên!

- 30% (~15 triệu) lao động ở thành phố có ~1 triệu xe công nghệ! Thì 4.0 mà :V

- 65% trong số lao động thành phố kêu lương không đủ sống! Ngày xưa lấy đêk đâu ra cơm mà vẫn sống nhe răng.

- 90% Startup VN sẽ thất bại ! Vẫn có 10% thây <3

- Cái éo gì cũng cười được thế? Kệ cm tao :))

- Chốt nhé: 69,96% SV tốt nghiệp ra trường là thất nghiệp! (Im phăng phắc nghe thấy dế kêu luôn)

Có vẻ đến thời điểm này, giấy khen không còn là điều tự hào sáng chói nữa rồi. Nghe ngóng đâu đó nhiều quan điểm kêu không học ĐH còn hơn? Vì lẽ đâu mà ra nông nỗi này hỡi zời ơi...

(Hết Phần 1)

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, mọi người đang ngồi và trong nhà