[LẬP TRÌNH: ĐỘNG LỰC CHIẾN ĐẤU BỆNH TẬT]


Đôi điều về bản thân, mình là cựu sinh viên MTA cũng là cựu mem của HVIT- Clan. Nhớ lại ngày đầu đặt chân vào MTA, lơ ngơ đăng kí luôn vào ngành CNTT vì thời điểm đó thấy ngành hot và cũng cao điểm nên “theo xu thế”. Qua năm nhất, năm hai vẫn chưa thấy hứng thú gì về ngành học cả. Tâm lý rơi vào trạng thái chán trường. Thời điểm này mình và hai người bạn cùng lớp có biết đến về a Khánh và HVIT-Clan nên đã tìm hiểu đăng kí khoá học lập trình “Họ nhà C” mong muốn thay đổi cách nhìn về Lập trình và được truyền cảm hứng!

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười

Nếu như năm nhất mình tiếp cận lập trình qua môn học “Lập trình cơ bản”, uể oải sau 1 kì học cũng cố gắng qua được môn với số điểm C+. Rồi đến Ngôn ngữ lập trình 1, hay đến cả môn “Kỹ thuật lập trình”- môn học đầu tiên mình tạch.:v thì sau khoảng 2 tuần học thì a Khánh đã giúp mình hiểu căn bản và hình thành được lối tư duy logic khi đứng trước một bài toán lập trình! Giải quyết chúng nhanh chóng mà không gặp quá nhiều khó khăn. Dần dần các môn lập trình ở trường không còn làm khó mình được nữa!


Khi việc học hành, định hướng nghề nghiệp theo Lập trình web của mình dần đi vào quỹ đạo, thì một biến cố lớn đến với mình! Mình phát hiện bị K máu. Việc học tập của mình phải dừng lại thay vào đó là nhưng phác đồ điều trị dài ngày ở viện Máu. Trong thời gian điều trị những người bạn ở HVIT-Clan cũ luôn động viên, đồng hành cùng mình qua khoảng thời gian khó khăn đó. Những câu chuyện trường lớp, những bài toán lập trình đưa vào những cuộc bàn luận mải miết, dường như những dòng code, những chương trình quản lý trường học, thư viện, những trang login đơn giản.. cuốn mình theo, tiếp cho mình thêm động lực để chiến thắng căn bệnh quái ác kia. LẬP TRÌNH- nguồn động lực vô tận!
Đến nay, sau 5 năm phát hiện căn bệnh quái ác kia, sau 7 lần hoá trị, mặc dù đã phải xin thôi học ở trường vì tình trạng sức khoẻ. Nhưng những câu chuyện hằng ngày của mình vẫn không thể thiếu Lập trình!

Cảm ơn Lập trình, cảm ơn những người bạn HVIT và a Khánh đã truyền động lực cho mình được sống, được học tập với những đam mê của tuổi trẻ!